Rời thành phố khi ánh đèn chưa tắt, thằng bé Miền Trung cùng gia đình GALUP của mình đi về nơi mà nó chưa bao giờ đặt chân đến. Một chút rạo rực, bồn chồn ban đầu rồi cũng qua đi, chúng tôi thẳng tiến về miền sông nước xa xôi ấy. Những nụ cười, sự phấn khích quay trở lại khi gần 10 người không biết bơi bước lên chiếc xuồng lướt nhanh trên dòng Mê Kông.
Với một thằng nhỏ Miền Trung đây là một cảm giác rất lạ. Nó không sợ vì biết rằng gia đình GALUP còn đấy và anh lái xuồng người Khmer chất phát còn đấy, không gì có thể làm tổn hại nó.
Thằng nhỏ đã được đọc, được nghe rất nhiều về người Khmer nhưng mọi thứ nó từng biết về những người con Đất Việt này còn nhiều thiếu sót. Tôi được một bác người Khmer đón ở bến đò với nụ cười hồn hậu và khuôn mặt dạn dày gió, sương miền sông nước. Cảm ơn bác, bác ạ! Bác đã cho chúng con biết rằng mọi thứ chỉ là phù du, tình thương mới là điều còn mãi.
Chúng con biết rằng những gì chúng con làm được không là gì cả. Nhưng chúng con tin rằng với sự cố gắng của mỗi thành viên trong gia đình GALUP chúng con có thể làm những điều tốt hơn, lớn hơn cho miền đất khốn khó nhưng giàu tình thương này.
Và gia đình GALUP nè, mọi người nhảy tệ lắm! Lần sau phải học nhảy trước khi nhảy với các bé ngen. Tệ đến mức không dám đưa lên đây luôn!
Cho chúng con xin gởi lại lời cảm ơn và lời hứa sẽ quay trở lại vùng đất thân thương và mến khách này!
Viết bình luận
Bình luận
Hiện tại bài viết này chưa có bình luận.